Chương 21
Chủ
nhà hảo tâm cho Tô Dịch 200 đồng, Tô Dịch cúi đầu ủ rũ cầm lấy cái bọc đi một
vòng trong nhà, gom lại được mấy bộ đồ cũ.
Nhưng
Tô Dịch sau khi mặc xong quần áo, như mèo bị cắt mất râu, mặc quần lót vào, cảm
giác hạ thân là một khoảng trống trải, bước đi hết sức không tự nhiên lẫn tự
tin.
Hơn
nữa cái mông lại rất đau đớn, Tô Dịch ráng nhịn đau cầm 100 đồng kêu taxi đi
đến công ti tìm Lí Đình cầu cứu, nhưng mà vừa đến công ti liền nghe giám đốc
mắng to:
“Tô
Dịch rốt cuộc có đi làm không! Tôi ngày hôm qua đã phân công cậu đi làm chuẩn
bị cho dự án mới, hôm nay điện thoại di động lẫn điện thoại nhà đều không nghe,
định không muốn làm nữa à?”
“Giám
đốc bớt nóng, tôi sẽ gọi lại cho y ngay đây.” Là tiếng của Lí Đình.
“Hạ
hỏa? Người phụ trách bên kia đang ngồi trong phòng làm việc của tôi kìa! Làm
sao mà hạ hỏa?”
Tô
Dịch cực kì hoảng sợ, vọt vào công ti kêu to: “Giám đốc, tôi tới rồi!”
Giám
đốc thở phì phò trừng y, nhìn Tô Dịch từ đầu tới chân đánh giá kĩ một lần: “Cậu
ăn mặc kiểu gì vậy!? Đồ tây đâu!? Cậu muốn nghỉ việc rồi phải không?”
Tô
Dịch bây giờ cái gì cũng không còn, tiền lương bảy vạn một tháng này không thể
cũng để mất, y khom lưng liều mạng xin lỗi, lại không cẩn thận làm động đến vết
thương nơi hậu huyệt đau tới mức mặt mũi nhăn nhúm.
Giám
đốc lắc lắc đầu nói:
“Quên
đi quên đi, người phụ trách cùng ông Trần cũng đã đợi trong phòng họp được một
lúc rồi, dự án kiểu này cậu cũng có kinh nghiệm rồi, đi vào trong đó cẩn thận
một chút cho tôi.”
Tô
Dịch mượn âu phục của Lí Đình, đem tài liệu nắm chặt trong tay, đứng trước cửa
phòng tiếp khách hít hít thở thở.
Gõ
lên hai cái, vừa muốn mở cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang nhìn
nghiêng ra cửa sổ, âu phục phẳng phiu đang cầm tách uống nước, động tác ưu nhã
như quí tộc, nhưng mặt đã nhăn lại chứng tỏ người ta cũng không thể đợi nữa.
Tô
Dịch vội vàng nói: “Ông Trần,
xin lỗi đã để ông đợi lâu…”
Đối
phương quay mặt lại khi y nói, hai mắt Tô Dịch mở ro, không thể tin được: “Đội
trưởng Trần Lập!?”
Người
kia hé ra khuôn mặt tuấn lãng, nhìn thấy Tô Dịch, đôi mày đang cau lại giãn ra,
kéo theo một nụ cười thật tươi:
“Tô
Dịch? Tôi mới vừa rồi thấy tên người phụ trách trên dự án đang hỏi không biết
có phải bạn hay không, thật sự là trái đất tròn mà.”
“Đội,
đội trưởng…” Tô Dịch cơ hồ lệ nóng doanh tròng, trước kia Tô Dịch tham gia đội
bóng rổ ở trường trung học, bởi vì chiều cao mà bị ki dễ không ít, vị đội
trưởng này đặc biệt chiếu cố y, tận lực tin tưởng vào khả năng của y, để cho y
làm hậu vệ. Chỉ bất quá sau khi tốt nghiệp đội trưởng ra nước ngoài du học thì
cũng không có liên lạc nữa.
Hơn
mười năm không gặp, Trần Lập đã trở thành một người đàn ông thành đạt, dáng vẻ
không giống như mình, chiều cao không thay đổi, vẻ mặt trẻ con còn bị tên đàn
ông khác mạnh mẽ X, ba trăm vạn bị trộm, giống như là du hồn…
Trần
Lập cắt đứt suy tưởng của Tô Dịch:
“Bạn
trước nay lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt đáng yêu thế này, thật không ngờ bạn làm kĩ
sư máy tính, tôi còn tưởng bạn sẽ làm bác sĩ cơ.”
Tô
Dịch lấy lại tinh thần cười xấu hổ, y thi đại học chỉ thiếu có nửa điểm là có
thể vào trường y, tất cả mọi người đều tiếc cho y, bất quá khi đó Trần Lập cũng
ra nước ngoài du học rồi, cho nên không biết chuyện này.
Trần
Lập đến gần Tô Dịch, bàn tay to đột nhiên chụp lấy mông Tô Dịch!
“Sống
sao rồi, mười ba năm không gặp, dạo này như thế nào?”
Tô
Dịch thiếu chút nữa đau chết! Đội bóng rổ bọn y trước kia hay có thói quen vỗ
mông, nếu là mấy ngày trước nói không chừng Tô Dịch còn vỗ lại, nhưng mà bông
cúc nhỏ của Tô Dịch tối qua bị Quí Luân xỏ xuyên hơn trăm lần, toàn thân đau
nhức, bị tên đội trưởng lưng hùm eo gấu này vỗ hai cái liền cứ thế mà té nhào
qua một bên.
Trần
Lập kì quái nhìn Tô Dịch dựa vào vách tường đem cái mông che đi.
Tô
Dịch ráng cười đỡ lấy thắt lưng nói: “Ha ha… Ngồi bàn làm việc lâu quá, thân
thể không được…”
“Sao
vậy, bây giờ không chơi bóng rổ nữa à?”
Tô
Dịch cười khổ:
“Không
còn, ba mươi tuổi cũng già rồi, không có cách cùng mấy người trẻ bay bay nhảy
nhảy.”
Trần
Lập thư thái, cười sáng lạn.
“Không
sao, hôm nay thứ năm, buổi tối tôi với bạn đến sân thể dục, một chọi mội, để
tôi huấn luyện cho bạn lần nữa.”
Tô
Dịch cả mắt lẫn mặt đều trắng dã, người ta là chủ đầu tư dự án, hơn nữa từ chối
không phải là chẳng cấp mặt mũi cho đội trưởng sao… Y nghĩ nát óc cuối cùng
cũng tìm ra được lí do: “Chuyện này… Nhà tôi bị trộm vào, cần phải chuyển nhà,
sợ không đi được rồi.”
“Bị
trộm?” Trần Lập hiển nhiên rất giật mình.
Tô
Dịch gật đầu, vừa nghĩ đến ba trăm vạn cũng mọc cánh bay đi, trong bụng không
khỏi đau thương.
“Vậy
thì cần chuyển nhanh đi, dù sao tôi cũng mới về nước, không có gì làm, thôi để
tôi đến phụ bạn?”
Tô
Dịch sửng sốt, đội trưởng vốn vẫn hay giúp đỡ người khác, nhưng nhà y bây giờ
thì có cái gì cần phải dọn đâu? Hơn nữa cũng chẳng biết phải đến nơi nào.
Trần
Lập thấy Tô Dịch không trả lời, tưởng rằng y cảm thấy ngại, nhân tiện thân mật
ôm bả vai Tô Dịch, xoa xoa đầu y nói: “Không sao đâu, không sao đâu, cậu là đàn
em tôi hiểu rõ nhất, còn khách sáo gì? Dù sao cũng đã lâu không gặp rồi, có gì
đi ăn cơm nói chuyện một bữa luôn.”
Chương 22
“Đội
trưởng… Dự án kia.” Tô Dịch cầm theo hợp đồng dự án trị giá bốn trăm vạn trong
tay.
Trần
lập cười một chút, hắn là người làm việc chuyên nghiệp, mới vừa rồi phải ngồi
đợi trong phòng làm việc đợi qua năm phút đồng hồ đã muốn bỏ đi, nếu không phải
thấy tên của Tô Dịch hắn cũng không lưu lại.
Trần
Lập ôn nhu nói:
“Đàn
em của tôi phụ trách dự án, tôi có thể nào không tiếp nhận chứ?”
Tô
Dịch thở phào một hơi, thì ra thế giới này vẫn còn sự ấm áp.
Giám
đốc vừa nhìn thấy đội trưởng Trần và Tô Dịch cùng nhau đi ra khỏi phòng làm
việc, cả mặt lập tức tươi cười chào hỏi Trần Lập:
“Ông
Trần, ông thấy dự án này…”
“A!
Anh Tô đã trình bày cụ thể với tôi, tôi rất hài lòng, tuần sau sẽ kí hợp đồng.”
“Tốt
quá tốt quá.”
“Còn
nữa, tôi định mời anh Tô đến công ti chúng tôi trao đổi một chút, có thể mời
qua một ngày không?”
Giám
đốc gật đầu như giã tỏi, nháy mắt ra hiệu Tô Dịch tiếp đãi chu đáo.
Trần
Lập hai ba câu đã lừa gạt giám đốc để cho y tan ca sớm, Tô Dịch thấy vậy cảm
giác tội lỗi chẳng biết ở đâu trào ra không dám ngẩng đầu.
Trần
Lập đưa Tô Dịch ra bãi gởi xe, bởi cái mông đau đớn nên Tô Dịch đi cực chậm,
nhưng Trần Lập cái gì cũng không hỏi, lại còn kiên nhẫn đi từng bước chậm rãi.
Mặc
kệ Tô Dịch nói không cần phiền toái, nhưng Trần Lập vẫn muốn đi đến chỗ Tô Dịch
ở một lần.
“Coi
như thuận đường đưa cậu về nhà.” Hắn nói rất phong độ, lại còn mở cửa xe thay
Tô Dịch.
Đợi
đến khi Tô Dịch thấy được xe của Trần Lập, nước miếng y chảy ra ào ào, nếu ba
trăm vạn của y vẫn còn, cũng có thể mua được chiếc xe tốt một chút, nhưng bây
giờ cái gì cũng không có rồi.
Hai
người trên đường về nói chuyện phiếm, đã lâu không gặp có thật nhiều chuyện để
nói, không khí cũng hết sức thoải mái làm quên đi hết thời gian. Tô Dịch rất
khoái trá, đội trưởng nói chuyện rất hài hước, làm cho thần kinh căng thẳng của
y được thả ra không ít.
Cho
đến khi xe tới dưới khu nhà Tô Dịch, Trần Lập đột nhiên ngừng xe nghi hoặc hỏi:
“Đường
bị chặn rồi… Người khu nhà cậu sao có nhiều tiền vậy, tất cả đều là xe BMW?”
Tô
Dịch ngồi ở trong xe nhìn, dưới khu nhà y ở thật sự có ba chiếc BWM đang đậu,
nghênh ngang dừng ngay giữa đường, dĩ nhiên cũng không có ai ngăn cản họ.
Tô
Dịch cũng không biết vì sao lại có chuyện như vậy, có lẽ có nhân vật lớn nào
muốn đi vào, bất quá y đã bị đuổi đi, không có tâm tình quan tâm, nhìn thoáng
qua liền lắc đầu nói không biết.
Bởi
vì lối vào phía trước đã bị ba chiếc BMW chặn lại, không cho xe khác đi qua, Tô
Dịch không thể làm gì khác hơn là đưa Trần Lập đi vào lối cửa sau, ở đó cũng có
khoảng trống để đậu xe.
Từ
cửa sau đi đến cầu thang khu nhà, Trần Lập đi ở phía sau Tô Dịch, nhìn Tô Dịch
bởi vì sợ cái mông ngẫu nhiên lại làm động đến cái mông bị thương, mỗi bước lên
cầu thang đều giống như là bước đi trên miếng băng mỏng, cuối cùng Trần Lập
nhìn nửa thân dưới của Tô Dịch, từ phía sau phun ra câu hỏi chôn trong lòng:
“Tô
Dịch, cậu… có bạn gái à?”
Tô
Dịch lặng đi một chút, không biết Trần Lập tại sao lại đột ngột hỏi y vấn đề
này, chẳng lẽ muốn giới thiệu bạn gái cho y?
Y
quay đầu thẹn thùng sờ sờ gáy
“Không
có…”
Trần
Lập hình như sau khi nghe được đáp án lại có điểm không an tâm, không có nói
nữa, chờ Tô Dịch lên nhà, lại hỏi
“Vậy là… có bạn trai à?”
“Ọc, đương nhiên là không! Tôi cũng không phải đồng tính
luyến ái!” Tô Dịch xoay người, lập tức phản bác kịch liệt, mặc dù nghe xong
cũng có điểm chột dạ.
Trần Lập tới gần y, đột nhiên rờ lên phía sau cổ y, vóc
người hắn khôi ngôi, từ xa nhìn lại giống như đang đem Tô Dịch ôm vào trong
ngực.
Trần Lập vuốt ve dấu vết trên cổ Tô Dịch.
“Nhưng chỗ này có dấu hôn… Lại thêm tư thế bước đi lại
rất giống như là… Tô Dịch cậu cũng đừng thẹn thùng, đồng tính luyến ái cũng
không có gì đáng xấu hổ đâu, chỉ là đừng ra ngoài quen lung tung, tôi cũng…”
Tô Dịch nghe thấy hắn nói trên cổ có vết cắn liên tục lắc
đầu lui về sau, cái gì cũng không nghe lọt nữa, kết quả chân vấp một cái, bị
tấm khăn trải giường sáng nay vứt bậy vướng vào chân.
Y cảm thấy cơ thể mình đang bật ngửa ra sau, theo phản xạ
chụp lấy bất kì cái gì, kết quả chụp được quần áo trước ngực Trần Lập, thấy
Trần Lập mở to hai mắt nhìn mình, cả hai người đều té xuống tư thế vô cùng mờ
ám.
“A!”
Tô Dịch bị một người vừa cao vừa nặng hơn y tới 20 kí đè
lên mặt đất, bị đè lên, cảm giác thắt lưng của mình bị chặt đứt, bao tử hay
ruột rà đều bị nghiền nát!
“Khụ khụ!”
Tô Dịch bị ép tới thở không nổi, đột nhiên nghe thấy có
tiếng ho khan kì kì, y mở mắt nhìn thấy chỗ cánh cửa bị gãy nát có vài người
đang đứng ở đó. Tô Dịch thống khổ rên rỉ, đợi đến khi y nhìn rõ được những
người đứng đó là ai, thiếu chút nữa thì sợ đến mất mạng!
Khuôn mặt xinh đẹp của — Quí — Luân — nhìn y không chút
thay đổi!
Chương 23
Cái ho khan kia là của Trương Siêu, Quí Luân sau khi nghe
Trương Siêu báo cáo tin tức, tâm tình phi thường tốt, cả ngày tươi cười. Thậm
chí xử lí xong hết chuyện trong bang, Quí Luân đột nhiên muốn đến thăm con thỏ
con bi thảm tới mức nào, kết quả tới phòng trọ, mới phát hiện ra Tô Dịch không
có ở đấy!
Quí Luân quả nhiên không có tức giận, lại còn kiên nhẫn
đợi Tô Dịch ở dưới lầu, chính là muốn chờ y trở về thì hù cho y sợ chết khiếp
chơi.
Ai mà biết được Tô Dịch về nhà bằng cửa sau, lại còn dẫn
theo một người đàn ông, cảm giác giống như là muốn giải tỏa tâm sự.
Bọn họ từ lúc sờ lên cổ Tô Dịch, Quí Luân đều đã đứng ở
bên ngoài, từ đầu tới đuôi cũng không để mắt nhìn, nhưng mà khí lạnh lan ra
xung quanh hắn cũng có thể khiến cho người khác đóng băng.
Trương Siêu cùng tất cả vệ sĩ, ngay cả thở cũng không dám
thở mạnh.
Mãi cho đến khi Tô Dịch kéo theo gã đàn ông kia té xuống,
mặc kệ nguyên nhân là cái gì, từ góc nhìn của bọn họ chính là Tô Dịch vội vã xé
quần áo của đối phương, rồi khi ngã xuống còn cất lên tiếng kêu rên rỉ. Trương
Siêu xem tới đây, trong lòng gào to bi thảm rồi! Vì hạnh phúc của mọi người,
liền khụ hai tiếng, hi vọng lão thỏ con này nhanh nhanh quì xuống dập đầu tuột
quần, mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì dù sao chỉ cần làm cho Quí Luân hài lòng là
được rồi.
Quí Luân chưa từng bao giờ chờ người nào, kết quả hóa ra
lại làm cho hắn nhìn thấy một màn này, hắn cảm giác gân trán mình cũng muốn nổ
tung rồi.
“Ngươi, bọn ngươi…”
Nhìn thấy thật nhiều người đứng trước cửa phòng mình,
thân thể Tô Dịch cứng ngắc, qua vài giây đột nhiên dùng sức một cước đạp Trần
Lập lăn ra, sau khi hết nhìn đông đến nhìn tây xung quanh nhà một vòng, cầm lấy
khăn trải giường mới làm cho y hụt chân, chạy đến cột vào trên lan can ngoài cửa
sổ, chuẩn bị học theo mấy diễn viên nam trong phim hành động định bò xuống dưới
tẩu thoát.
Nơi này là lầu ba, khăn thì ngắn, độ nguy hiểm mặc dù
cao, nhưng Tô Dịch hiểu được nếu mình không nhanh nhanh rời xa Quí Luân thì
nhất định chết sẽ càng khó nhìn hơn.
Một đám người nhìn thấy Tô Dịch làm việc này, cũng hiểu
được y muốn chạy trốn, nhưng mà đột nhiên “pằng pằng” hai tiếng nổ, lan can Tô
Dịch dùng để cột khăn vào bị gãy làm đôi, đoạn lan can dính với khăn trải
giường trực tiếp rớt thẳng xuống đất.
Quí Luân cười lạnh một tiếng, tốc độ móc súng ra nhanh
đến mức không có người nào nhìn thấy.
Đồ duy nhất để chạy trốn đã rơi xuống dưới, Tô Dịch sợ
hãi lạnh hết sống lưng, ngay cả đầu cũng không quay lại, nghe tiếng chân Quí
Luân bước về phía y càng lúc càng gần.
Y cũng không chịu được áp lực đáng sợ này, nhào ra ngoài
cửa sổ gào to: “Cứu mạng a! Giết người! Nhanh gọi cảnh sát!”
Tô Dịch nhìn thấy đèn ở các phòng xung quanh như gặp được
ám hiệu, đồng loạt tắt bụp, cùng tiếng cửa sổ sập lại.
Y đã quên mất cái gọi là nhân tình ấm lạnh rồi, lúc gặp
phải nguy hiểm thì đồng loạt quay lưng, biết không ai cứu, Tô Dịch muốn nhảy ra
ngoài cửa sổ.
Bị gạt qua một bên, Trần Lập sau khi bị Tô Dịch đạp té
đang ngồi trên sàn nhà, còn không biết chuyện gì phát sinh, chỉ nghe thấy tiếng
súng thật lớn, hắn run rẩy nhìn Quí Luân: “Cậu, cậu làm sao lại có súng, đây là
phạm pháp mà…”
Quí Luân dừng bước, đột nhiên đổi hướng đến trước mặt
Trần Lập, giao súng cho Trương Siêu ở sau.
Hắn chỉ tay, nói với Trần Lập:
“Đối phó với ngươi, không cần súng, đứng lên cho ta.”
Trần Lập sống cũng gần nửa đời, cũng chưa từng dây dưa
với xã hội đen, bây giờ nhìn thấy thiếu niên tuổi vẫn còn trẻ này không tự chủ
được mà sợ hãi.
Trên mặt không lộ ra bất kì biểu hiện gì, nhưng tâm tình
Quí Luân phi thường ác liệt, hơn nữa nhìn thấy gian phu của con thỏ con. Hắn
đợi Trần Lập ba giây, khi kẻ kia run rẩy chân muốn đứng lên liền đá thẳng vào
cổ họng hắn!
Nếu không nhờ dây thần kinh vận động của Trần Lập hoạt
động tốt giật về sau, sợ một đá này hắn lập tức khỏi cần thở nữa.
Nhưng Quí Luân làm sao có thể để cho hắn tránh thoát, đùi
phải đè xuống đập thẳng vào xương ức Trần Lập, làm cho hắn vừa mới đứng lên lại
gục xuống.
Trần Lập nghe thấy xương trong người mình phát ra một
tiếng “Rắc”, thống khổ ôm ngực quì trên mặt đất.
“Đứng lên.” Quí Luân lạnh lùng nói.
Trần Lập không rõ thiếu niên này thân thủ tại sao lại
linh hoạt như vậy? Chân hắn đã đá ra ngoài không trung lại vẫn có thể thay đổi
vị trí, làm cho xương ngực của mình cũng xào xáo.
Hắn lập tức tỉnh táo lại, chuẩn bị đánh vào ngay chỗ trái
tim.
Trần Lập một lần nữa đứng lên, bày ra tư thế phòng ngự,
nhìn thấy chân trái Quí Luân tấn công về phía hạ thân của mình, Trần Lập lắc
người, kết quả Quí Luân lại đưa ra động tác giả, phía sau thắt lưng bị giáng
một cú quì sụp xuống đất.
Sao, sao lại có thể như vậy?
Trần Lập té trên mặt đất đau đến nghĩ mãi không thông.
Lần thứ ba, lần thứ tư… Mỗi một lần Trần Lập ngã xuống
Quí Luân đều nói: “Đứng lên.” Cho đến khi Trần Lập bị đá đến xuất huyết bao tử,
khóe miệng chảy máu, té trên mặt đất không gượng dậy được nữa mới thôi.
Cái này căn bản là đánh giết một chiều.
Trần Lập hoàn toàn không hiểu được Quí Luân tại sao lại
tung cước như vậy, hắn chỉ biết là Quí Luân chuyên tấn công những nơi trọng yếu
trên cơ thể người, làm cho hắn ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, chỉ có
thể té trên mặt đất liều mạng ho khan, cảm giác sắp tàn phế tới nơi.
Đột Nhiên Quí Luân đá thân thể Trần Lập ngã lăn, dùng
giày đạp lên đầu gối hắn, Trần Lập đau đến kêu thành tiếng, Quí Luân cơ hồ muốn
đem nơi đó của hắn đạp cho gãy nát.
“A
a!”
“Đừng,
đừng đạp nữa…” Tô Dịch nghe được đội trưởng luôn luôn kiên cường kêu to, sợ hãi
bịt lỗ tai nói, Quí Luân quay đầu nhìn y một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng
khiến cho Tô Dịch hận không thể đập nát tiếng vừa phát ra khỏi miệng mình, thật
hi vọng mình chỉ là một con chó con.
Chương 24
Quí
Luân bật cười.
Tất
cả thủ hạ của Quí Luân đều hiểu, Quí Luân cường càng vui vẻ thì cũng chính là
đối phương sẽ chết càng thê thảm.
Nhưng
mà tính ra Tô Dịch cũng xem là may mắn, mỗi lần nhìn thấy Quí Luân cười, cũng
chỉ là hắn đối với Tô Dịch có suy nghĩ xấu xa, như là dùng dao cạo sạch lông
nơi nào đó của y, nhưng y cũng nhận ra lần này Quí Luân cười không giống những
lần khác, cái này không phải là đóng kịch, mà là cái cười mang theo mùi máu
tanh nồng nặc.
Tô
Dịch thấy Quí Luân dùng sức đá văng Trần Lập, cất bước đi về phía y, ngón tay
run rẩy đặt lên lan can, chuẩn bị nhảy lầu.
Quí
Luân không cho y cơ hội, đi tới phía sau Tô Dịch lôi y từ lan can xuống, mặt
vẫn mỉm cười, đột nhiên tay giơ lên “bốp, bốp, bốp” đem ba cái tát vứt lên mặt
Tô Dịch, sau đem Tô Dịch xoay lưng về phía hắn, dúi nửa người trên của hắn ra
ngoài lan can, chỉ cần bên ngoài có người thò đầu ra, sẽ nhìn thấy Tô Dịch bị
một gã đàn ông treo lơ lửng ngoài lan can a.
“Tiện
hóa! Thiếu người thao à? Ta bây giờ thỏa mãn ngươi!”
Quí
Luân cởi quần Tô Dịch, lộ ra hai cánh mông cùng cúc huyện phấn hồng, hoàn toàn
không bôi trơn, tiện tay cầm lấy khẩu súng vừa mới bắn ra còn chưa giảm nhiệt
độ đâm thẳng vào hậu huyệt Tô Dịch!
“A
a! Không mà không mà!” Tô Dịch phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc
tiết, y cuối cùng cũng biết ngược đãi chân chính là như thế nào, phía dưới bị
lột sạch, tiểu huyệt như bị lửa thiêu, thân thể bị treo lơ lửng, chỉ có một cái
lan can chống đỡ, tại lầu ba muốn vùng vẫy cũng không xong.
Hai
lần trước Quí Luân còn ôm theo tâm tình vui đùa, cũng còn để ý đến y, bây giờ
mới thật sự chính là lăng ngược.
Trần
Lập nghe thấy Tô Dịch kêu to, ngẩng đầu yếu ớt nói: “Ngừng tay…”
Trương
Siêu ở một bên thấy bọn họ hai người tới giờ vẫn còn diễn trò uyên ương mệnh
khổ, vội vàng đến phía sau Trần Lập đánh hắn bất tỉnh, làm cho hắn nói không
nên lời.
Hạ
thể Tô Dịch đau đến đá loạn, Quí Luân sau lưng nghe thấy một tiếng “ngừng tay”
càng bốc hỏa, đem khẩu súng cắm trong cơ thể nâng lên một chút, chốt an toàn “cạch”
một tiếng được kéo ra, muốn nổ súng trong cơ thể Tô Dịch.
Cho
tới bây giờ không ai dám làm cho hắn nổi giận đến như thế, vốn tưởng rằng chính
là một con thỏ thuần khiết, hóa ra lại là dâm phụ, tối hôm qua dưới thân hắn
lên cao trào bốn lần, hôm nay lại có thể tìm gã đàn ông khác.
Căn
bản chính là gián tiếp cắm sừng hắn!
Ý
chí Quí Luân đã bị đốt sạch, ngón tay cong lại, chuẩn bị bóp cò.
“Thiếu
gia!” Trương Siêu đột nhiên quì gối xuống bên cạnh Quí Luân nói: “Không thể
giết người ở chổ này.”
Quí
Luân nhìn gã một cái, hắn từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, không ai có thể quản được
hắn. Trương Siêu nói ra căn bản không phải là lí do, chỉ là muốn hắn dừng tay,
cầu tình thay lão nam nhân, Quí Luân nhướng mày chăm chú nhìn Trương Siêu.
Tô
Dịch hoàn toàn không để ý tới bọn họ đang gườm gườm nhìn nhau, nghe được tiếng
mở chốt an toàn đã sợ đến òa khóc, nghĩ thầm dù sao cũng sẽ chết, liền không
thèm để ý đá vào chân Quí Luân ở phía sau:
“Ác
ma! Biến thái! Giết người này! Phạm tội cưỡng giao! Ông, ông mày kiếp sau đầu
thai nhất định lão Nhị sẽ lớn hơn của ngươi, đâm vào, xỏ vào, xuyên vào, đâm
chết ngươi!” Khí thế của y không đủ mũi lại bị nghẹt, đứt quãng nói: “Tô, Tô
Dịch ta sống bao nhiêu nay nay chính là đàn ông chân chính, đem cái mông của
ngươi rửa sạch chờ đó… A!”
Tay
Quí Luân dùng lực, Tô Dịch ngay tại lan can co lại thành một đống, lần phản
kháng duy nhất lập tức hóa thành bọt biển.
Không
biết vì cái gì nghe thấy con thỏ con nói ra những lời này, Quí Luân cùng Trương
Siêu một chút cảm giác bị uy hiếp cũng không có, ngược lại khóe miệng có chút
giật giật.
Trương
Siêu thấy Quí Luân có chút bình tĩnh, cả gan quì đến bên cạnh Tô Dịch hỏi: “Con
thỏ, ngươi mới vừa rồi muốn cùng nam nhân kia làm tình?”
Tô
Dịch nghe thấy Trương Siêu gọi y là con thỏ, tắt thở nói không thành lời.
Quí
Luân rút khẩu súng ra, chuẩn bị đâm vào lần nữa, cảm giác được nguy hiểm Tô
Dịch rất không khí phách nói: “Đội, đội trưởng… chuyển, chuyển nhà…”
“Ngươi
nằm trên đất chuyển nhà?” Quí Luân uy hiếp hỏi.
“Vấp
khăn trải giường… Té ngã mà…”
Nếu
là người khác nói những lời này, nghe liền biết là lí do được bịa ra, nhưng Quí
Luân suy nghĩ đến tình cảnh lúc nãy một chút, vừa xác định 100% Tô Dịch căn bản
cũng không có lá gan làm ra loại chuyện này, hết thảy cũng đã hiểu.
Mọi
người nghe qua xong cũng thở phào một hơi, Quí Luân hừ một tiếng, rút khẩu súng
ra khỏi cơ thể Tô Dịch, lấy khăn tay lau sạch sẽ.
“Trương
Siêu, cấp dưới phạm thượng, vả miệng mười cái.”
Quí
Luân nói xong một tay đem Tô Dịch kẹp vào nách mang đi, cũng không quay đầu
nhìn căn phòng bị phá tan nát.
Uy
nghiêm của Quí Luân không thể cãi lời, dám cả gan ngăn cản hành động của Quí
Luân, mười tát xem ra vẫn còn rất nhẹ.
Trương
Siêu vung tay, dùng sức tự tát lên mặt mình mười cái, nghĩ thần con thỏ ngươi
thiếu nợ ta rất lớn, trước khi đi liền buồn bực hung hăng đạp Trần Lập đang hôn
mê mấy cái.
Chương 25
Quí
Luân lần này đi ra chỉ đem theo sáu vệ sĩ, hắn đem Tô Dịch quăng vào một trong
ba chiếc BMW, kéo quần y lên đặt lên đùi mình.
Trương
Siêu hai gò má sưng đỏ theo sau lên ngồi vào ghế tài xế, ra hiệu đối với hai
người lái xe khác, xe mới bắt đầu chậm chậm chạy về phía trước.
“Cậu…
Cậu muốn mang tôi đi đâu?” Ác ma… trong lòng Tô Dịch len lén nói thêm một câu,
nhưng cái mông bị đè xuống, không dám giãy dụa cũng không dám chống đối, y
trước sau vẫn không biết vì cái gì Quí Luân lúc nãy tức giận đến muốn giết
mình, bây giờ lại mang bộ dáng tâm tình rất tốt?
Chẳng
lẽ tuổi y đã già đến mức chẳng thể hiểu được tại sao giới trẻ bây giờ suy nghĩ
kiểu gì?
Không,
không đúng, em trai y nhỏ hơn y năm tuổi, bọn họ vẫn có thể trao đổi rất dễ
dàng, chính là do ác ma này tâm lí biến thái, tính cách bị khiếm khuyết cũng
không chừng, thích nổ súng bậy giết người, mới vừa rồi còn dễ dàng đem đội
trưởng từng giữ vị trí trung phong trong đội bóng rổ đánh đến thê thảm… Nghĩ
đến đội trưởng lại xin lỗi hắn một trận trong lòng, sự sợ hãi của y với Quí
Luân lớn đến ghê gớm, căn bản không có dũng khí lớn tiếng nói chuyện trước mặt
hắn, huống chi là chống đối hắn.
Tô
Dịch oán hận nhìn lên Quí Luân liếc mắt một cái, không biết ác ma chuyến này
muốn chơi đùa với mình kiểu gì. Run lên hai cái, nhìn cửa xe đang khóa, đợi nếu
Quí Luân lại muốn cầm súng xỏ vào tiểu huyện y liền lập tức nhảy ra khỏi xe.
Quí
Luân phát giác lão nam nhân cũng đã ba mươi, nhưng không giấu được tâm sự,
trong tay mình sợ hãi phát run rồi nhìn lén. Tâm tính trẻ con cảm giác chơi đùa
thật vui, tức giận vừa rồi tan thành mây khói, nhân tiện nhéo lên mông y nói:
“Lão
nam nhân, muốn biết ta đưa ngươi đi đâu không?”
Tiểu
huyệt Tô Dịch mới vừa rồi bị thương nặng, đau muốn chết, Quí Luân vậy mà còn
đùa bỡn. Nhưng mà đi tới cũng chết, đi lui cũng chết, chết thì cũng phải biết
vì sao mình chết chứ, khóe mắt ngấn lệ, hạ quyết tâm thật lớn gật đầu.
Quí
Luân liếm lên sau gáy y chỗ bị mình cắn đến thê thảm, chậm rãi nói:
“Bởi
vì chỗ lúc nãy không thể giết người, ta muốn đem ngươi ra ngoài biển, chặt ra
làm tám khúc.” Nói xong còn vẽ chữ thập lên lưng y như là đang giải phẩu.
Tô
Dịch phía dưới nghe xong sửng sốt, hóa ra là bị Quí Luân lôi đi giết, tức giận
kêu to: “Ác ma! Ngươi một phát bắn ta đi!”
Nói
xong nghĩ đến mình khơi khơi bị thiếu niên trẻ hơn không biết bao nhiêu tuổi
thượng hết lần này đến lần khác, lại còn chưa thể chăm sóc cho cha già, chưa
bao giờ hưởng thụ cảm giác dắt tay vợ lên giường, ba mươi tuổi sẽ bị rơi vào
bụng con cá nào đó, đáng thương bi tráng nhìn chăm chú Quí Luân.
Quí
Luân không ngờ tới y còn lá gan phản kháng, dùng sức bóp chặt cổ họng y, đem y
ngồi dựa lưng về phía trước, đụng vào Tô Dịch đầu óc đang bấn loạn.
“Ta
cũng có thể không giết ngươi.” Hắn mỉm cười liếm môi nói
Tô
Dịch khụ hai tiếng mở mắt.
“Nhưng
mà… Chính ngươi đem quần áo chỗ này cởi bỏ.” Quí Luân cách lớp vải sờ vào vận
mệnh Tô Dịch, nơi đó vốn đã mẫn cảm, hơn nữa lông cũng bị cạo đi, càng có thể
cảm giác thật rõ ràng những con tay đang siết vào.
Tô
Dịch không ngừng chuyển động hai chân muốn chạy trốn, rút tay Quí Luân ra,
nhưng sức của Quí Luân rất mạnh, hoàn toàn không động đậy, hạ thể phản phúc bị
Quí Luân làm cho hoàn toàn đứng lên.
Cuối
cùng Tô Dịch cắn răng run rẩy môi hỏi: “Cậu nói… cởi… sau đó sẽ bỏ qua cho tôi?”
Trương
Siêu phía trước căng tai hóng hớt, nghĩ thầm không cần chạy tới biển chặt làm
tám khúc, vốn hắn chỉ cần trực tiếp đưa đến biệt thự chỗ bị Quí Luân thượng mấy
lần là tốt rồi, bây giờ còn muốn bắt người ta cởi quần áo trong xe.
Nhưng
gã vừa rồi vì con thỏ mà bị trừng phạt, chỉ cần Quí Luân không tức giận, hắn
cảm thấy rất hưng phấn đứng ngoài chờ xem.
Tô
Dịch nghĩ thầm Quí Luân cùng Trương Siêu cũng đã nhìn thấy mình trần truồng vài
lần, bây giờ cởi quần áo cũng có thể đổi mạng, cũng xem như đáng giá, liền sờ
lên khuy áo.
Y
ngồi trên đùi Quí Luân, cởi bỏ áo của mình, lộ ra đầu vú hôm qua bị nhéo sưng
đỏ, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì không khí lạnh trong xe, thân thể có chút
phát run không thể không ngừng tay.
“Tiếp
tục.” Quí Luân nói có chút khàn khàn, nhéo lên một đầu vú trên đó.
Tô
Dịch bị nhéo tay cũng lạnh run đưa xuống, khuy quần lúc nãy mới bị Quí Luân bạo
lực kéo đứt, một cái liền dễ dàng tuột xuống, nhưng nếu muốn trên người Quí
Luân cởi hết thì không thể, không gian trong xe quá nhỏ, hơn nữa bắp chân bị đè
lại càng hoạt động không thuận tiện, y nói với Quí Luân:
“Cậu…
như vậy tôi, tôi không có cách nào cởi quần.”
Quí
Luân nắm lấy hai cổ chân Tô Dịch kéo lên sườn của mình, cằm khẽ nâng không nói
chuyện, cái này làm cho cảm giác của Tô Dịch không thể không trở về.
Tô
Dịch hoàn toàn đã quên khí thế chống đối lúc nãy, lui vai ra sau, cúi đầu trốn
tránh cảm giác áp bách đáng sợ, lưng kê vào lưng ghế trước chuyển động thân
thể, dùng tư thế khóa hai chân vào hai bên sườn Quí Luân, giơ nửa thân dưới đem
quần cởi ra. nhưng tiểu đệ đệ vừa mới lộ ra một nửa liền phát hiện ánh mắt Quí
Luân đặc biệt nhìn kĩ hạ thể y, nhất thời cảm giác được dị thường xấu hổ, cầm
chặt quần nói: “Cậu, cậu có thể quay đầu đi không? Cởi hết tôi sẽ gọi câu.”
Chương 26
Quí
Luân cũng đã thượng lão nam nhân này hai lần, hay là bị hành động vụng về của y
khiến cho hành vi trở nên mạnh bạo.
Hắn
thật sự quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Dịch cẩn cẩn thận thận quan sát hắn,
biết Quí Luân không có nhìn mình mới lần nữa nhổm dậy cởi quần. Nhưng tư thế
khó khăn, Tô Dịch không thể không tập trung đối phó.
Quí
Luân chờ y tập trung chuyên môn, đột nhiên quay đầu trở lại, đem hai cổ chân
của y tách ra hai bên, Tô Dịch bị hù dọa đến mất thăng bằng ngã lên đùi Quí
Luân, cảm giác đầu gối của hắn đang cố ý cọ xác lên cúc huyệt vừa mới bị thương
của mình.
“A!
Cậu…”
Tô
Dịch bị đau đớn cả kinh ngồi bật dậy, nhưng đỉnh đầu liền cụng vào mui xe lập
tức ngã ngồi xuống, tay đang nắm lấy lưng quần thả ra, trước mặt Quí Luân lộ ra
quần lót bị kéo xuống một nữa, cùng tiểu đệ để đầu tóc trọc lóc.
Mà
quần tây được làm từ chất liệu tơ tằm mềm mại, tại hai đầu gối Tô Dịch dồn lại
một cục muốn muốn rơi xuống nhưng không được.
Quí
Luân cố ý để cho quần Tô Dịch vướng lại ở bắp chân không cởi ra, làm cho y bị
hạn chế không gian khó có thể hoạt động, mà một tay nhân cơ hội đã đi vào hậu
huyệt, đùa bỡn vết thương ở bên trong.
Nếp
nhăn bị kéo giãn, Tô Dịch thống khổ muốn tắt thở, không ngừng thoát khỏi Quí
Luân, nhưng không gian quá nhỏ căn bản không có cách nào nhúc nhích.
Bên
trong xe chật chội, hơn nữa Quí Luân không ngừng áp sát, hai người hô hấp cơ hồ
quấn quít cùng một chỗ.
Đột
nhiên Tô Dịch cảm giác được cảm giác có cái gì thật lớn chạm vào trong bắp đùi
non của mình, Tô Dịch không ngừng lùi về sau, đầu dựa vào thành ghế, ghế ngồi
bị y đẩy tới phát ra tiếng kêu “lạch cạch”, hận không thể tan luôn vào trong
đó.
Trước
đó năm ngày y còn là xử nam nhưng cũng không phải ngu ngốc, lại bị hung hăng
làm qua hai lần, đã đoán được lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng
Quí Luân một đêm cương lên ba lần, một lần lại lâu như vậy, lần này không phải
cái mông mình nhất định sẽ bị dày vò, chính là sẽ bị xuyên vào ở trong xe này…
So
với bị đem đi câu cá cũng bi thảm như nhau!
Tô
Dịch liều mạng đẩy bả vai Quí Luân:
“Không,
không! Không thể tiến vào, cậu nói buông tha tôi, đàn ông nói là phải giữ lời…”
Tô
Dịch giãy dụa, thậm chí giật cánh cửa muốn mở nó ra, nhưng Trương Siêu ngồi
phía trước đã sớm khóa lại, chỉ có tay nắm kim loại đáng thương vang lên tiếng
kêu bất lực.
Quí
Luân tới gần y, tại chỗ quần tuột ra hạn chế hoạt động của hai chân, tay kéo mở
bắp đùi ra, để cho Tô Dịch dựa vào lưng ghế phía trước, co lại như con ếch xanh
chỉ có cái mông mở ra, chỉ có thể cảm thụ thứ thật lớn của hắn đang thay đổi
bên dưới nhưng không có cách nào nhúc nhích.
“Ta
đây không tuân thủ ước định, có phải là đàn ông không?” Quí Luân liếm trái cổ y
hỏi.
Tô
Dịch sợ đến sắc mặt trắng bệch, không có can đảm nói “đúng vậy.”. Mà ngón tay
Quí Luân một bên dò xét vào cúc huyệt mở rộng của Tô Dịch, một bên nhẫn nại như
muốn cùng theo vào động khẩu đang co rút rất chặt, nói với người phía trước:
“Trương
Siêu, dừng xe lại dọc đường.”
Mồ
hôi lạnh của Trương Siêu chảy điên cuồng, đã sớm chờ những lời này từ lâu, xe
xoay nửa vòng, dừng dưới tàng cây hẻo lánh, vội vàng kéo thắng tay lập tức rời
khỏi ghế tài xế, đóng cửa lại, vẫn còn có thể nghe con thỏ đáng thương gào
thét:
“Cầm
thú! Lừa gạt… Cậu…”
Trương
Siêu canh giữ cách 5m bên ngoài xe, xem ra chiếc xe được thiết kế rất tốt, được
xưng là dòng xe ổn định nhất của Đức bắt đầu có những lay động nhỏ, bên trong
phát ra tiếng hét chói tai cùng tiếng thở gấp gáp rên rỉ.
“Bộp!”
Đột
nhiên như là bàn tay của Tô Dịch đánh lên cửa kính, vừa xiết chặt lại buông
lỏng, nghĩ như muốn chụp lấy cái gì đó, cuối cùng chậm rãi trượt xuống dưới,
trên cửa kính rơi xuống dấu tay dính đầy mồ hôi.
Rõ
ràng vừa giống như trong mấy phim tình cảm cuối tuần, nhưng thoạt nhìn lại đẫm
mùi máu tanh.
Trương
Siêu tặt lưỡi hai tiếng, vì bi thảm của con thỏ mà lắc đầu thở dài.
Trương
Siêu hút thuốc, sức khống chế của Quí Luân lớn đến mức, đại khái chắc cũng sẽ
có hơn bốn mươi phút để nghỉ ngơi, đột nhiên ánh lửa bùng lên, có người rút hộp
quẹt đốt thuốc thay gã, đứng bên cạnh gã hỏi:
“Anh
Siêu, Quí Thiếu gia chưa từng chơi đùa đàn ông, sao vậy…”
Trương
Siêu nghiêng mắt nhìn thấy người kia, vốn là Tiểu Mạnh năm năm trước gia nhập
Hồng bang, trong nhà không có tiền bị bán vào Cực Lạc được Trương Siêu cứu, lớn
lên bình thường, nhưng cũng là đứa trẻ lanh lợi biết cố gắng, nhân tiện đem hắn
về làm việc dưới tay.
Trương
Siêu vẫy vẫy tàn thuốc
“Tiểu
Mạnh, chuyện của Quí thiếu gia ngươi muốn hỏi sao?”
Tiểu
Mạnh nghiến răng nói:
“Anh
Siêu anh, anh hôm nay vì nó quì xuống, ngay cả thiếu gia cũng vì nó mà nổi
điên, cho tới bây giờ cũng chưa hề để tâm như vậy với bất kì kẻ nào, tôi lo
lắng Quí tam gia…”
Nhắc
tới lão cha của Quí Luân, Trương Siêu thở dài, đem điếu thuốc cũng chẳng còn
bao nhiêu dí dưới chân: “Quí thiếu gia vui vẻ là tốt rồi, việc này đừng để bất
kì kẻ nào biết.”
Gã
từ nhỏ nhìn Quí Luân lớn lên, Quí Tam gia vì muốn làm cho Quí Luân không có
nhược điểm, chung qui khi Quí Luân có đồ vật cảm thấy hứng thú thì để cho hắn
nhìn thấy bộ mặt tàn nhẫn nhất dơ bẩn nhất mà chủ động vứt bỏ.
Quí
Luân tựa như một người không có tình người, thông minh cường đại, nhưng lại
không ai có thể quản hay chế trụ được hắn, việc gì cũng có thể làm như trở bàn
tay, đối với bất kì chuyện gì cũng không thèm để ý, đối với tánh mạng không
chút nào tôn trọng – kể cả của chính bản thân.
Người
như thế không hề lưu luyến nhân sinh.
Trương
Siêu khi ý thức được chuyện này, vốn là một tháng trước nhìn thấy đứa trẻ mình
theo từ nhỏ đến lớn, lại mỉm cười cầm súng bắn vào đầu mình chơi trò Rose luân
phiên, trong mắt chỉ có khát vọng theo đuổi sự kích thích.
Gã
cuối cùng phát hiện ra chỗ không thích hợp, Quí Luân chỉ là một cỗ máy giết
người xinh đẹp, không có trái tim, thậm chí cảm giác thấy thế giới này nhàm
chán đến lấy chính tính mạng của mình ra làm trò đùa!
Trương
Siêu lo lắng không biết phải nói làm sao, nhưng từ năm ngày trước khi con thỏ
xuất hiện, hóa ra lại có thể khơi mào tâm tình của Quí Luân nhiều lần như vậy,
cho dù là niềm vui ác ý, nhưng làm cho Quí Luân sống như là một con người chân
chính, lại có nhiều điều chờ mong với cuộc sống, gã cũng không quan tâm đến Tô
Dịch là lão nam nhân.
Chỉ
cần Quí Luân vui vẻ là tốt rồi.
Chương 27
“Trương
Siêu”
Sau
một hồi im lặng, nhìn thấy Quí Luân hạ cửa kính gọi gã, trên khuôn mặt tuấn mĩ
vẫn còn lưu lại chút bất mãn.
Trương
Siêu trong lúc còn đang nghi hoặc, nhìn thấy Tô Dịch nửa thân trên toàn là vết
cắn, lộ ra vẻ mặt “hậu tình dục” đẩy Quí Luân ra muốn bò ra khỏi cửa sổ.
Gã
kinh ngạc con thỏ hóa ra còn chưa có té xỉu, lập tức rõ ràng chính là Quí Luân
hạ thủ lưu tình rồi.
Trương
Siêu nhìn đồng hồ, mới hai mươi phút, trong lòng cảm thán vị này từ nhỏ lúc nào
cũng hô phong hoán vũ, thiếu gia chưa từng để ý tới ngươi khác, bây giờ cũng
học được cái gì là đau lòng sao?
Gã
mỉm cười, hài lòng nhìn Tô Dịch đáng thương đang vắt vẻo ở cửa kính.
Quí
Luân mới vừa rồi trên xe khi tiến vào lão nam nhân, liền cảm thấy hậu huyệt của
y không ngừng chảy máu, lại thấy y khóc đến muốn tắt thở, cũng không biết vì
cái gì lại rút ra, để cho y dùng miệng và tay giải quyết.
Nhưng
cảm giác rất rất rất chi là không tốt, căn bản là không có thỏa mãn.
Hắn
lạnh lùng nhìn Tô Dịch muốn bò ra ngoài cửa sổ, cái mông trắng phau cứ phô ra
trước mặt càng làm cho tâm tình hắn hỏng bét, cầm lấy quần áo Tô Dịch hỏi:
“Cái
mông già kia định chạy khỏa thân hử?”
Tô
Dịch chỉ nghĩ đến thoát đi là tốt rồi chứ đâu có còn để ý được gì khác, nhưng
quay đầu lại thấy cái quần lót màu trắng của mình đang trong tay người khác,
vừa xấu hổ vừa giận đánh về phía Quí Luân.
Chuyện
thế nhưng lại phát sinh trong nháy mắt.
Đột
nhiên hai tiếng “pằng pằng” vang lên, tất cả mọi người đều ngốc hết cả ra, liền
nhìn thấy Tô Dịch trợn to mắt nhìn theo máu tươi tuôn ra trên bả vai mình, một
lời cũng không nói được, như quả bóng hết đà chậm rãi té vào người Quí Luân.
Chính
là – Tay súng bắn tỉa!
Máu
Trương Siêu cơ hồ bị đông đá, bàn tay đang hút thuốc siết lại trắng nhách, nằm
phục xuống đất kêu to:
“Thiếu
gia, đóng cửa kính!”
Ông
trời phù hộ a, ngàn lần vạn lần không thể xảy ra chuyện gì!
Quí
Luân lập tức phản ứng, nằm rạp xuống ghế đóng cửa kính đem Tô Dịch đang chảy
máu đè xuống trong ngực, Trương Siêu cũng nằm sấp trốn ở sau xe, ba chiếc xe
này đều đã được làm lại, đạn bình thường không thể làm gì được.
Trương
Siêu thở gấp gáp nhìn bóng người mờ mờ ảo ảo ở tòa nhà phía xa, ra hiệu cho hai
gã vệ sĩ đi kiểm tra, nhanh chóng ngồi vào ghế tài xế. Sáu người hôm nay mang
theo đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bốn người hai xe đều chạy như bay
rời khỏi hiện trường.
Trương
Siêu ngón tay siết chặt vô lăng, tính toán chuẩn xác, trong thời gian ngắn có
thể bắn ra hai phát đạn chứng tỏ đã có âm mưu từ lâu.
Sơ
xuất quá, tưởng rằng ở nơi hẻo lánh lại núp dưới tàng cây thì sẽ không thể có
người theo dõi, nhưng lại quên mất công trường cách đó năm trăm mét có tòa nhà
sáu tầng, Trương Siêu vì chính sai lầm của mình mà điên tiết đấm vào vô lăng,
trên đường phát ra một tiếng “két” thật lớn!
Tô
Dịch đã sớm phát hiện bản thân bị trúng đạn liền đau đến ngất đi, đôi môi trắng
bệch ngã vào trong lòng Quí Luân, nhưng toàn thân đầy thương tích làm cho y
ngay cả hôn mê mặt mũi vẫn nhăn tít.
Quí
Luân sắc mặt âm trầm sờ lên bả vai Tô Dịch, chỉ là vết thương bên ngoài, đạn
không có bắn vào trong nhưng máu chảy không ngừng.
Hắn
đè lại nơi không ngừng chảy ra máu tươi ấy, chất lỏng ấm áp xuôi theo đầu ngón
tay chảy tới khuỷu tay hắn, bắt lấy động mạch cổ Tô Dịch cảm thấy được cả sự
chuyển động của máu, ngón tay khẽ phát run.
Nếu
mới vừa rồi Tô Dịch không có giãy dụa đẩy hắn ra, phát đạn kia chính là dành
cho mình, nhưng mà —
Hắn
dùng lực đấm vào kính chống đạn, nơi nào đó phản chiếu khuôn mặt vỡ nát. Rút
dao găn cạy ra trên cửa kính đầu đạn còn dính lại, đem bàn tay dính đầy chất
lỏng đỏ tươi nắm lấy.
Chỉ
có điều đây là loại đạn bình thường chỉ cần mấy trăm đồng là có thể mua được,
nhưng dám can đảm đụng tới Hồng thiếu chủ quyền thế đầy người, có loại năng lực
chờ hắn mở cửa sổ nhắm vào trong tích tắc thì cũng chẳng có bao nhiêu người.
Trong
đầu Quí Luân hiện lên tên của một gã sát thủ, mảnh kim loại trong tay cũng nóng
lên, cười lạnh như ma quỉ đến từ địa ngục.
“Thiên
Ưng, mày cũng to gan lắm.”
Hắn
dùng quần áo cầm máu trên vai Tô Dịch, trong lòng lửa giận đã ngập trời.
Chương 28
Tô
Dịch mơ thấy một viên đạn bắn tới y, sợ đến bừng tỉnh, nằm trên chiếc giường
mềm mại, vai trái cùng hạ thân giống như bị lửa thiêu, đau đớn vô cùng.
Nhắm
mắt lại đau đầu, bất tỉnh cùng mờ mịt liền ngủ lại, kết quả giấc mộng nửa chùng
cùng viên đạn đang bắn tới lại xuất hiện, ở vị trí đang lao tới y, một phát bắn
vào y!
Tô
Dịch hoảng sợ trợn mắt, hét to một tiếng không dám ngủ lại nữa!
Sợ
đến mức nằm mộng vẫn thấy liên tục.
Tô
Dịch nằm nghiêng người, có người từ phía sau ôm chặt eo y, muốn xoay người cũng
không được. Chỉ có một đôi mắt mở to dao động, trở mình liếc một vòng, phát
hiện mình đang nằm trong một căn phòng đơn giản tất cả đồ dùng cùng vách tường
đều màu trắng, tinh xảo quí khí, không giống bệnh viện, trong không khí còn có
mùi hương dễ chịu.
Cảm
giác được cổ mình ngứa ngứa, hắn dùng mặt cọ xát cái gì đó đang đặt trên cổ
hắn, hóa ra là một cái đầu, tóc rất mềm rất dễ chịu, rất giống đồ tơ lụa thượng
hạng, không tự giác lại cọ nhẹ thêm hai cái.
“Lão
nam nhân, ngươi mà đụng tới ta lần nữa ta liền lôi ngươi ra làm tình.”
Nói
xong người phía sau đem một chân len vào giữa hai chân Tô Dịch, đem cả người y
đặt dưới thân.
Chính là, chính là Quí Luân… Tô Dịch nghe thấy một câu
liền phát run, cảm giác tiểu huyệt của mình hình như càng đau đớn.
Nhưng mà ác ma đang kề lên cổ mình, tư thế hai người rất
mờ ám.
Tô Dịch cũng rất muốn nằm im, nhưng không có các nào áp
chế được sự run rẩy của mình, cũng giống như con thỏ con một giây trước khi bị
ăn.
Quí Luân ôm Tô Dịch cũng bị ảnh hưởng không ngủ được, đây
là phòng của hắn, tối hôm qua gọi bác sĩ đến chữa trị cho bả vai cùng tiểu
huyệt của Tô Dịch, mệt nên tiện thể cứ thế ôm lão nam nhân ngủ luôn, hắn thích
mùi cỏ non trên người Tô Dịch.
Nhưng Tô Dịch tới nữa đêm lại sốt cao, hắn nửa đêm canh
ba tức giận gào thét bác sĩ đến một lần nữa, này thì cho y uống thuốc hạ sốt,
tiêm thuốc đủ cả.
Quí Luân cho tới bây giờ cũng chưa từng chiếu cố ai,
khuya qua dĩ nhiên là làm lần đầu.
Nhưng Quí Luân buổi sáng thường bị tuột huyết áp, tính
tình chẳng tốt lành gì, hơn nữa ngủ lại quá khuya, rất rất rất sinh khí.
Hắn sờ lên bả vai Tô Dịch lạnh lùng nói:
“Thật vô dụng, bị có 1 viên đạn sượt quan, chảy máu tới
ngất xỉu, ngươi là đàn ông thật sao? Để cho ta kiểm tra một chút.”
Thanh âm khàn khàn của Quí Luân buổi sáng sớm phi thường
gợi cảm dễ nghe, Tô Dịch sửng sốt vài dây mới hiểu được ý tứ bại hoại trong lời
nói của hắn.
Nhưng tay Quí Luân đã sờ lên y để bôi thuốc, cho nên hạ
thể cũng chẳng mặc cái gì.
Đàn ông buổi sáng rất dễ cương, cho dù Tô Dịch đã ba
mươi, nhưng hoàn toàn không có định lực mới bị sờ vài cái đã đứng lên, sợ đến
mức lăn lộn loạn xạ đụng tới vết thương trên bả vai.
Đột nhiên trong đầu y chợt lóe lên hỏi:
“Chờ, chờ một chút… Vì cái gì mà tôi lại trúng đạn… Có
phải chính là ban đầu muốn giết cậu?”
Quí Luân ở phía sau nheo mắt, ngừng tay không nói chuyện.
Tô Dịch không nhìn thấy vẻ mặt Quí Luân, giống như là
đang cam chịu.
Vẻ mặt Tô Dịch lập tức đen sì, không biết cái gì làm cho
mình nghĩ như vậy, đạn nhắm vào Quí Luân lại trúng người mình, hình như là từ
khi dây dưa với tên ác ma này chưa từng có chuyện gì tốt.
Quí Luân biết trong lòng Tô Dịch đang gào thét mắng chửi
mình, hừ một tiếng, có chút giận dữ bắt đầu dùng sức vuốt ve xoa nắn tiểu đệ đệ
cùng hai tiểu cầu của y.
Tô Dịch lập tức cảm nhận được phía sau có cái gì đó nặng
nề khiến cho cúc huyệt của y không chịu đựng nổi, biết bây giờ nếu không làm
cái gì mạng cũng chẳng giữ được, giãy dụa đồng thời tự nhiên thông minh hẳn ra
nói:
“Tạm dừng tạm dựng! Tôi đỡ đạn thay cậu, là ân nhân cứu
mạng của cậu, cậu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi muốn, muốn được
tôn trọng!”
Quí Luân rời giường đá cơn giận dữ lên tận cung trăng
chẳng còn tăm hơi, đùa lão nam nhân này thật sự rất thú vị, khó trách Trương
Siêu thích gọi y là con thỏ.
“Ta đây lấy thân báo đáp nha.” Hắn liếm liếm môi, nói vào
tai Tô Dịch, dùng đầu gối cọ vào cúc huyệt đáng thương.
… Thật sự là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Trương Siêu vừa vào phòng liền nhìn thấy một màn như thế
này, con thỏ bị đặt ở dưới thân, vẻ mặt đỏ bừng bắn tinh trong tay Quí Luân, mà
Quí Luân dạt dào hứng thú ghé vào lỗ tai y nói một đống thứ không nên nói.
Trương Siêu nghĩ muốn xem bệnh cho Tô Dịch, hơn nữa sau này
vẫn còn cần y, đành cứu y một mạng, khụ hai tiếng rồi nói:
“Thiếu gia, đã xác định chính là Thiên Ưng, có cần truy
nã nó không?”
Mặt Quí Luân “xoẹt” cái trở nên lạnh lệ kinh khủng, lập
tức không còn hưng phấn, đứng lên đem chăn bông đắp lên người Tô Dịch.
Trương Siêu đứng ở phía sau thay hắn mặc áo chemise.
Quí Luân đứng trước gương cài lại nút áo, người ở bên
trong đó mỉm cười, thanh âm lãnh khốc ra lệnh làm người nghe phát run:
“Thiếu tay thiếu chân cũng chả sao, nhưng bắt sống cho
ta, tìm cho ra kẻ đứng sau.”
Tao sẽ để cho bọn mày biết cái gì được gọi là địa ngục.
Chương 29
Quí Luân đi gặp cha của hắn Quí Tam gia.
Quí Tam gia đang ở trong thư phòng, dặn dò không ai được
làm phiền, nhưng thủ vệ thấy người đến là Quí Luân, cũng không dám cản trở.
Quí Luân mở cửa ra, đương gia đời thứ mười của Hồng bang
– Quí Toàn – còn gọi là Quí Tam gia, tuổi đã hơn sáu mươi nhưng vì bảo dưỡng vô
cùng tốt nên nhìn cũng không thấy bao nhiêu nếp nhăn, hai tròng mắt khép lại
nghe thủ hạ báo cáo công việc.
Bên cạnh có ba người ngồi – Vương Bằng, Lí Kiều, Bạch
Nghi đều là nhân vật lão làng theo Quí Tam gia hơn hai mươi năm, nhìn thấy Quí
Luân xuất hiện, dừng lại thanh âm thảo luận kịch liệt.
Quí Luân mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại lạnh lùng
nghĩ đến: một đám sài lang hổ báo.
Bạch Nghi lên tiếng đầu tiên, gã đã qua tuổi năm mươi,
già rồi thành tinh, trên mặt lúc nào cũng tươi cười nhưng trong thì chẳng bao
giờ cười, đứng một bên so với Lí Kiều cùng Vương Bằng mập mạp, gã nhìn gầy như
bộ xương khô.
Vẻ mặt gã hiền lành hỏi: “Tiểu Quí tối qua chắc sợ không
ít nhỉ? Một phần mười người trong Hồng bang đều tìm tên sát thủ Thiên Ưng kia
cho cậu rồi.”
Quí Luân cũng nhìn gã mỉm cười giả dối
“Tin tức của chú Nghi cũng nhanh ghê.”
Lí Kiều nhìn Quí Tam gia, lại nhìn Quí Luân, đem bộ dạng
như là hoảng sợ chuyện kia, thầm nghĩ bám theo Quí Luân để có thể hưởng vinh
hoa phú quí, lập tức nói nịnh nọt:
“May mà Tiểu Quí ở hiền gặp lành, không có việc gì là tốt
rồi.”
Mà anh Bằng của Cực Lạc, cũng chính là Vương Bằng phẫn nộ
đứng lên nói với Quí Tam gia:
“Cái này tám phần là đám hỗn trướng Thanh bang kia làm,
Tam gia cần phải nắm rõ mọi chuyện để đối phó bọn nó, không thể nhân từ nữa.”
Thanh bang chính là tập đoàn xã hội đen bên cạnh Hồng
bang, gần đây bang chủ mới nhận chức liền thay máu một nhóm lớn, hoàn toàn
không làm việc theo qui tắc, giết người đốt nhà, chỗ nào cũng kiếm Hồng bang
gây rối, khiến cho lòng người hoảng sợ.
Bọn họ mới vừa rồi giận dữ bàn bạc hơi nửa tiếng đồng hồ,
cũng không có nghĩ ra phương pháp giải quyết, bây giờ đề tài này lại bị lôi trở
về.
Ba ngươi lại cãi nhau ầm ĩ.
Quí Tam gia mở mắt rờ rờ cái trán, cắt đứt lời bọn họ: “Được
rồi, các người cũng ra ngoài trước đi, để cho tôi nói chuyện với Quí Luân một
chút.”
Sau đó chỉ vào một cái ghế ý bảo Quí Luân ngồi xuống.
Quí Tam gia nhìn Quí Luân từ đầu tới chân một lần hỏi:
“Không bị thương chỗ nào?”
“Bị thương tôi còn ở đây sao?” Quí Luân nói có chút trào
phúng.
Quí
Tam gia thở dài:
“Quí
Toàn ta sống đến sáu mươi, chỉ có một mình anh là con trai, tất cả đều là của
anh…” Hắn nhắm mắt lại: “nhưng ta già, không quản được nữa rồi, lần ám sát này
nói không chừng chính là mấy người trong nội bộ bày ra, còn muốn dùng đám con
nít ranh chưa ráo máu đầu kia dời đi sự chú ý của ta.”
Ánh
mắt Quí Luân mãnh liệt, nhưng cuối cùng khẩu khí vẫn còn rất tốt:
“Tôi
tốt lắm, không cần lo lắng.”
Quí
Tam gia gật đầu: “Nghe nói anh làm cho một đứa nam kĩ trộm tài liệu giao dịch
với Việt Nam, là giả phải không. Anh định làm gì?”
Quí
Luân cười nhưng không nói, cũng không có đồng ý.
Quí
Tam gia lại thở dài, đứa con này của lão rất thông minh, thông minh đến mức có
đôi khi không hiểu nó đang suy nghĩ cái gì, nghĩ đến Quí Toàn lão cũng đã sống
sáu mươi năm, ai ai cũng kính sợ lão, lão cũng chỉ có duy nhất mình Quí Luân.
Nhưng bây giờ Quí Tam gia lại hối hận, đứa con duy nhất của lão không có thân
tình với lão.
“Quí
Luân, ta biết anh có biệt thự ở bên ngoài, mặc kệ như thế nào, quay về nhà đi,
ta chỉ có một mình anh là con trai.”
“Tôi
không phải vẫn về đều sao?”
“Một
tháng về một lần mà cũng xem như trở về?”
Quí
Luân không muốn nói tới chủ đề này, hắn hôm nay đến đây chỉ là để mượn một phần
mười số người trong Hồng bang, hắn đứng lên vuốt ống quần tây nhăn nheo.
“Đừng
nghĩ tới việc để cho tôi với người đàn bà đó sống chung một mái nhà.”
“Không
phải người đàn bà đó, lấy bối phận cô ta là mẹ của anh, Quí Luân.”
“Tôi
vẫn còn biết mẹ của mình là ai.”
Quí
Luân cổ họng không phun ra một tiếng, xoay người bỏ đi, cánh cửa vừa mở ra, cái
người gọi là “mẹ” của hắn kia trên tay cầm theo một chén canh, trên vẫn còn bốc
khói, dĩ nhiên là nghe cũng được khá lâu.
Người
phụ nữ ủy khuất thống khổ nhìn Quí Luân.
Cánh
tay Quí Luân vung lên, đem chén canh bà ta hầm hồi lâu hất xuống nền nhà.
Quí
Tam gia phía sau gọi hắn lại.
“Tối
hôm qua còn ai ở trên xe cùng với anh?”
Quí
Luân cũng không có quay đầu lại nói: “Ngoại trừ Trương Siêu, còn ai vào đây?”
“Quí
Luân, anh ngồi trong xe cũng sẽ không hạ kính cho người khác có cơ hội. Ta nói
với anh một câu, có vài thứ chơi đùa là thì được, không nên nghiêm túc.”
Bước
chân Quí Luân cuối cùng dừng lại.
Vẻ
mặt Quí Luân âm trầm đi ra khỏi nhà Quí Tam gia, Trương Siêu thay hắn mở cửa
xe, vừa lên xe Quí Luân lập tức nói:
“Lão
ta biết Tô Dịch, tìm nội gian ra cho tôi, chặt một cánh tay đến gặp tôi.”
Chương 30
Tô
Dịch phát hiện Quí Luân rất bận rộn.
Sáng
sớm Quí Luân quậy y xong sẽ không thấy bóng dáng, chỉ có người giúp việc chăm
sóc y, hai gã ôn thần giữ cửa không cho phép Tô Dịch ra khỏi phòng, làm cho cơ
hội trốn thoát của y cũng không có.
Xế
chiều Quí Luân trở về một lần, Tô Dịch cho dù có cơ hội mở miệng cũng không có
can đảm đối mặt hắn, trốn ở trong chăn bông lén nhìn Quí Luân cùng Trương Siêu
nói chuyện, thay đồ, tốc độ thay quần áo giống như siêu nhân rồi rời đi.
Bất
quá khoa trương nhất là, đến buổi tối, Quí Luân cả người uể oải, cổ họng không
phun ra một lời nào nằm ở trên giường, chau mày có vẻ không nhịn được, Trương
Siêu dĩ nhiên chính là âm hồn bất tán chạy tới nói:
“Thiếu
gia, giáo viên đã chờ rất lâu ở bên ngoài.”
Rất
quá đáng rồi, hóa ra tám giờ tối còn muốn đi học!
Quí
Luân hù một tiếng, nhắm mắt lại dùng chân ngăn cản Tô Dịch đang giả bộ ngủ bên
cạnh, hai tay luồn trong chăn bông sờ loạn một lần, mãi đến khi nghe được thanh
âm “A…” rên rỉ của Tô Dịch, vẻ mặt đỏ bừng chui ra khỏi chăn kêu to “Đừng sờ
mà.”
Thú
vui độc ác của Quí Luân được thỏa mãn, mới uống ngụm nước đứng lên.
Tô
Dịch nhìn thấy Quí Luân cầm theo tài liệu của sinh viên năm thứ tư ở một bên
không thể tin được, y biết Quí Luân tuổi còn trẻ, nhưng trẻ tới mức còn đang
học đại học thì y chẳng thể tưởng tượng nổi.
Năm
tư… Nhiều lắm là hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi… Hóa ra lại bị một người nhỏ
hơn 8 tuổi đùa bỡn không ngừng! Tô Dịch không cách nào tiêu hóa được sự thật
này, trong chăn bông bị đả kích muốn ngất xỉu.
Bởi
vì thân phận của Quí Luân, hắn không thể đến trường học như người bình thường,
từ nhỏ đến lớn, Quí Luân đều là mời gia sư đến dạy, nhưng sự thông minh cùng
tính cách của Quí Luân đã làm cho hắn phải đổi vô số giáo viên, hơn nữa khi lớn
lên công việc càng lúc càng nhiều, làm cho tiến độ học tập bị trì hoãn tới giờ
vẫn còn là năm tư, Trương Siêu vì chuyện này mà phiền não không ít.
Đột
nhiên gã nhìn thấy Tô Dịch vô tội ở bên cạnh, trong đầu nảy ra một ý, tà ác
cười với Tô Dịch một chút, làm cho người phía sau lạnh toát cả sống lưng.
“Thỏ
con, nghe nói thành tích tốt nghiệp của ngươi cũng không thấp phải không?”
Tô
Dịch tức giận nói: “Tôi không phải là thỏ con.” Nhưng trong lòng cũng rất đắc
ý, y bốn năm đại học không tìm được bạn gái, thành ra đem toàn bộ tinh thần dồn
vào trong sách vở, nói đến chuyện này y phi thường tự hào.
“Ngươi
bây giờ được bao ăn bao ở, lại còn nợ ba nghìn… À không, tính luôn lãi suất thì
đã là bốn ngàn vạn rồi, có phải nên trả lại rồi không?”
Tô
Dịch hai mắt mở to, nghe thấy bốn nghìn vạn liền trốn tuột vào trong chăn, chột
dạ nói: “tôi, tôi không có muốn được bao ăn bao ở, tôi hôm nay có thể rời đi…”
“Thỏ
con, ngươi cũng ba mươi rồi, đừng ngây thơ như vậy, tiền thuốc tối hôm qua, đồ
ăn Trung Quốc sáng hôn nay, còn có ngủ lại cũng không dùng tiền sao? Huống chi ngươi
bị chủ nhà đuổi ra ngoài, rời khỏi chỗ này thì có thể đi đâu ở?”
Trương
Siêu muốn lợi dụng Tô Dịch để hoàn thành kế hoạch vĩ đại của gã, làm sao có thể
cho y trốn đi?
“Tôi,
tôi có thể đến ở…” nhà Lí Đình… Nhưng suy nghĩ một chút cái nhà của Lí Đình có
thể cho người ở lại sao? Cả nhà dơ hầy, ai qua đó một lần nhất định sẽ nói đó
chính là vương quốc gián.
“Không
thì như vầy, ngươi làm gia sư cho Quí Luân, bao ăn bao ở, một buổi chừng này có
được không?”
Tô
Dịch nuốt nuốt nước miếng, năm vạn a… Có thể nào không động tâm, vừa là lúc
đang cần việc. Y liều mạng một năm cũng chỉ có bảy vạn tiền lương, bây giờ chỉ
cần dạy một khóa thì có hơn nửa số tiền.
“Nhưng, nhưng cậu ta là Quí Luân…” là ác ma…
“Quí Luân thì có chuyện gì? Đợi ngươi làm thầy giáo của
cậu ta, sau này cậu ta còn dám không tôn trọng ngươi sao?”
Trong đầu Tô Dịch lập tức hiện lên một thiếu niên xinh
đẹp, cầm theo bút máy cẩn thận ghi lại tri thức, nhìn thấy Tô Dịch liền lộ ra
hai lúm đồng tiền đáng yêu nói “Thầy giáo, thầy xem kết quả này con làm có đúng
không? Có cần sửa chỗ nào không?”
Tốt lắm quả thật là tốt lắm, nhưng hắn là Quí Luân, mình
thay hắn đỡ đạn hắn cũng chẳng để vào mắt, mình làm thầy giáo hắn tình huống sẽ
thay đổi sao?
Thấy Tô Dịch có điểm dao động, Trương Siêu lại tiếp tục
giật dây: “Hơn nữa thỏ con ngươi xem, cứ nhìn Quí Luân mới vừa rồi tuy không
muốn đi học, cũng không đi học giống như người khác, cho nên chính cậu ta cũng
hiểu được sự quan trọng của tri thức. Huống hồ có ta ở đây, bất cứ lúc nào cũng
có thể giúp ngươi ngăn cản cậu ta, ngươi — sợ cái gì?”
Tô Dịch bị vây trong cuộc giao chiến giữa người và thần,
cuối cùng không nhịn được hấp dẫn, gật đầu.
Trương Siêu cười y chang ác ma, rút ra tờ giấy trắng:
“Vậy ngươi kí một chữ vào đây, chúng ta bây giờ bắt đầu
đi học.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét