Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

AMANK - VT (Hoàn)



Vỹ thanh

Lý Tùng Tử hỏi – “Ngươi làm cái gì mà lằng nhằng lâu đến thế? Nếu ta vẫn không chịu trở về thì ngươi sẽ làm sao?”
Thẩm đại công tử đại – “Không sao cả! Ta đã sớm chuẩn bị tốt việc đến Lý phủ cướp người rồi.”

Lý Tùng Tử mắng – “Ngươi là cái đồ hùng lão tử. Ta đây dám khẳng định kiếp trước mình mắc nợ ngươi.”
Thẩm đại công tử cười bảo – “Đúng vậy! Bởi thế đời này kiếp này ngươi phải ngoan ngoan lấy thân ra mà gán nợ đi.”
Lại một lần lạt mềm buộc chặt thế mà lại thành công. Tuy rằng lần này phải chờ đợi hơi lâu, nhưng dù sao thì hiệu quả cũng rất tốt, không phải thế sao?
Hai người đều cần một chút thời gian để bình tĩnh lại, cũng nhờ khoảng thời gian ly biệt này mà Lý Tùng Tử cuối cùng cũng hiểu ra tình cảm của chính mình. Lần này Thẩm Lục Tửu đã đặt cược một ván rất to, ấy chính là cược hắn có thật sự cũng thích mình hay không.
Thẩm Lục Tửu may mắn thắng cược, mà dù có thua thì bất quá sẽ làm lại từ đầu, tiếp tục dây dưa, sẽ không bao giờ buông tha. Tiểu tử kia đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy khỏi bàn tay y.
Y là một kẻ bụng dạ đen tối thì làm gì có chuyện trường kỳ chờ đợi chứ. Một hai ngày y còn có thể nhẫn nhịn, một hai tháng trôi qua như chớp mắt cũng còn có thể nhẫn nhịn, nhưng bắt y nhẫn nhịn ba bốn tháng ư, việc đó là…
Không có khả năng…
Trên thực tế thì y đã sớm chuẩn bị tốt cả rồi. Sau khi đến kinh thành thì chuyện đầu tiên y làm là mua lại chiếc thuyền hoa của nhà họ Vương. À, đó chính là chiếc thuyền hoa chứng kiến đêm đầu tiên của bọn họ đấy.
Y tính toán nếu lá thư thứ bảy trao đi mà nhóc con kia còn không chịu hồi đáp thì y sẽ cải trang thành hái hoa tặc, chọn lúc tối trời lẻn vào Lý phủ bắt đi vợ nhỏ bé của y đến đấy, cùng hắn ôn lại kỷ niệm tuyệt vời kia. Hơn nữa, lần này còn phải làm những mười ngày nửa tháng, làm đến khi nào hắn gật đầu ưng thuận trở về bên y mới thôi.
Thật là một kế hoạch hoàn hảo mà. Y nhẫn nhịn chờ đợi, mỗi ngày qua đi thì hưng phấn cũng gia tăng.
Bởi thế, khi Lý Tùng Tử chủ động đến tìm y, trong lòng y tuy rằng rất sung sướng, nhưng hưng phấn tiềm tàng lâu như thế vẫn khiến con mèo trắng mập trong y cảm thấy hơi thất vọng.
Nhưng không sao cả, vẫn còn nhiều thời gian mà. Bọn họ đã có cả một đời để từ từ ôn lại chuyện xưa. Giả sử tiểu tử kia lại chạy thì y lại tiếp tục bắt về, tiếp tục ôn chuyện. Chạy rồi bắt, chạy rồi bắt, chạy bảy lần thì bắt bảy lần, cùng ôn lại ký ức của đêm tân hôn ấy chẳng phải cũng là một thứ tình thú sao?
Và vì không muốn lãng phí số tiền đã bỏ ra để mua thuyền hoa nên Thẩm Lục Tửu dẫn Lý Tùng Tử đến đấy, nụ cười thâm tình ôn nhu chuyển biến nụ cười thầm nham hiểm, cái đuôi của kẻ mặt người dạ thú bắt đầu cong lên. Xem chừng kế hoạch cùng hắn hoan hảo mười ngày nửa tháng là không ai có thể ngăn cản y tiến hành rồi.
Giữa khoang thuyền nến sáng lung linh ấm áp, cách trang hoàng chẳng khác gì lần trước, chỉ có là thảm được trang bị dày hơn, còn có thêm một chiếc giường lớn thay thế cho mặt sàn cứng còng.
Biến hóa cả một khoang thuyền thế này là ý tưởng của Thẩm đại công tử. Sắc tâm y nhẫn nại đã lâu giờ bắt đầu rục rịch muốn tìm cách trút cơn bất mãn, không hề có ý định tự hà khắc với chính mình thêm chút nào nữa.
“Tại sao ngươi lại dẫn ta đến nơi này?”
“Làm ngươi.”
“Làm cái gì?”
“Haha, ta phải làm phía sau ngươi ấy.”
“Cầm thú, hạ lưu!”
“Tiểu tử kia!”
“Lão già ngươi không được gọi ta là tiểu tử này nọ.”
“Vật nhỏ!”
“Ta mà nhỏ ư?
“Bé con!”
“Ai cho đồ hùng lão tử nhà ngươi mắng ta bé hả?”
“Tiểu yêu tinh!”
“Buồn nôn muốn chết! Ghê tởm!”
“Con thỏ tím nhỏ!”
“Ngươi một thân trắng toát mới là con thỏ già.”
Thật sự là thú vị quá! Thẩm Lục Tửu nhớ muốn chết thứ lạc thú được trêu đùa nhóc con này – “Tiểu…”
“Đừng có mà gọi ta nhỏ này nhỏ kia nữa đấy? Ta đâu có nhỏ chứ.” – Lý Tùng Tử lớn tiếng kháng nghị.
Thẩm Lục Tửu sờ cằm đánh giá hắn, thầm nghĩ trong lòng ngoại trừ đôi mắt to tròn, thì toàn thân ngươi từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đều nho nhỏ, đáng yêu cực kỳ, nhất là… ánh mắt xấu xa của y dừng lại ngay chỗ giữa hai chân, không nén được tiếng cười chế nhạo.
Tôn nghiêm của nam tử hán đang bị sỉ nhục một cách trầm trọng khiến Lý Tùng Tử thẹn quá hóa giận, chống nạnh ưỡn ngực bảo – “Ngươi có ánh mắt đó là sao? Ta bây giờ tuổi còn nhỏ, sau này vẫn có thể lớn lên mà.”
“Ta thật sự mong chờ đến ngày ngươi lớn lên đấy.”
“Hứ, đến lúc đó sẽ là đổi lại ta cho ngươi vừa muốn sống vừa muốn chết, khóc lóc cầu xin tha thứ.”
“Ta cũng rất chờ mong điều đó. Nhưng hiện tại vẫn là ta cho ngươi vừa muốn sống vừa muốn chết, khóc lóc cầu xin tha thứ.”
“Thứ cầm thú nhà ngươi không được lại gần đây!”
“Hắc hắc, ngươi ngoan ngoãn theo bổn đại gia ta, bổn đại gia nhất định sẽ yêu thương ngươi.”
“Không được nhại theo lời ta.”
“Vậy thì, nương tử thân ái của ta, hãy để cho vi phu tận tâm hầu hạ ngươi vậy.” – lời vừa dứt, không để cho người ta kịp nói lời nào đã phóng đến áp đảo rồi.”
“Vớ vẩn… bắt bổn đại hiệp chờ lâu như thế, thật là tội không thể tha. Phải dùng đến đại hình trừng phạt mới được!”
– toàn văn hoàn –
9h05, 08/12/2010
beta vật vã hoàn
8h37, 19/12/2010
Phụ lục
Review: Chuyện tình của mèo trắng già và chuột tím nhỏ
Thế là cuối cùng tôi đã đi hết một chặng đường hơn 70,000 ký tự của Ác mã ác nhân kỵ. Thú thật là tôi đến với Ác mã ác nhân kỵ đa phần là vì Mạch thượng hoa khai và lúc đầu đọc nó, tôi chỉ có cảm giác dễ thương và hài hước. Nhưng rồi khi cùng nó đi qua một chặng đường dài, tôi đột nhiên cảm thấy trong mình tràn dâng sự yêu mến dành cho câu chuyện này.
Truyện có nhiều yếu tố hài, hài từ cách xây dựng hình tượng nhân vật, sang tình tiết, đến câu từ, khiến cho cả người biên tập lẫn người đọc phải bò lăn lộn ra mà cười. Hãy thử ngẫm lại xem bạn đã phải bật cười to bao nhiêu lần khi đọc Ác mã ác nhân kỵ nào? Nhưng tôi cho rằng, nếu truyện chỉ có thế thì nó sẽ dừng lại ở mức đánh giá là một truyện hài hước dễ xem mà thôi. Nhưng không, Ác mã ác nhân kỵ còn làm được nhiều hơn thế nữa kìa.
Thẩm Lục Tửu là một vị đại hiệp anh tuấn ngời ngời, phong lưu tiêu sái nhưng tất cả chỉ là một lớp mặt nạ giả dối để che giấu tính cách đen tối, bụng dạ nhỏ nhen, ưa chấp nhặt của chàng ta, và tác giả cũng chẳng buồn cố ý che giấu đi điều ấy. Hắc Bạch Kiếm Yêu đã bóc trần bộ mặt thật của chàng ta ngay từ những chương đầu tiên, để chàng ta hiện nguyên hình trước mặt độc giả với những điều thật nhất về mình. Và khi ấy tôi đã mỉm cười bảo, kỳ thật Thẩm Lục Tửu đã được xây dựng trở thành một nhân vật rất chân thật. Đó là cái hay của Hắc Bạch Kiếm Yêu, rõ ràng lời văn miêu tả là giả dối đấy, nhưng ý văn lại hiện rõ mồn một anh ta là con người thế nào.
Còn Lý Tùng Tử, con chuột nhắt tím đáng yêu, ngốc nghếch, từ đầu chí cuối cứ bị người ta lừa gạt, hết ca ca lừa đến Thẩm Lục Tửu lừa, rồi cả gia đình xúm nhau vào lừa. Trông thử xem có đáng thương không? Nhưng cũng hãy nhìn lại xem có ai hạnh phúc như hắn không? Đã có lúc tôi chợt thấy rất ganh tị với tên nhóc con ấy. Hắn đã được sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất tuyệt vời. Ừ thì mọi người vẫn bảo Lý gia là gia đình bất bình thường, mỗi người được sinh ra trong ấy cũng đều bất bình thường nhưng cái tình mà họ đối với nhau thì mấy ai sánh kịp đây.
So với Mạch thượng hoa khai thì Ác mã ác nhân kỵ miêu tả rõ rệt về mối quan hệ của các thành viên nhà họ Lý hơn, và cũng từ đó mà độc giả có dịp nhìn thấy hết tình cảm mà họ dành cho nhau. Đó có thể chỉ là những cử chỉ rất nhỏ bé như tiểu đệ xoa bóp lưng cho ca ca, tỷ tỷ xuất giá rồi lòng vẫn hướng về các đệ đệ ở nhà, chỉ cần nghe phong phanh có chuyện xảy ra đã vội ba chân bốn cẳng chạy về xem. Chỉ nhỏ bé thế thôi đấy nhưng đủ để những người đọc như chúng ta phải mủi lòng mà ganh tị.
Thẩm Lục Tửu gặp Lý Tùng Tử trong một hoàn cảnh đầy trớ trêu, hắn chọc giận y, và y quyết lòng cho hắn một bài học nhớ đời. Nhưng ai ngờ đâu càng áp sát thì càng dính chặt, dứt mãi chẳng ra. Con mèo già Thẩm Lục Tửu đã bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày y phải lòng con chuột nhỏ chưa, hai kẻ thiên địch cũng có một ngày nằm khoanh tròn bên nhau mà say giấc chưa? Hẳn là chưa! Nhưng một khi số mệnh đã đến thì có muốn cãi lại cũng khó, vậy thì ta cứ thế mà tuân theo thôi. Nói là làm, Thẩm Lục Tửu kiên quyết theo đuổi Lý Tùng Tử, đạp bằng mọi trở ngại, và bằng những cách thức khủng bố nhất.
Lý Tùng Tử có sợ y không? Chắc chắn là có, sợ đến mất ăn mất ngủ, sợ đến kinh hồn táng đởm, sợ đến mức không dám bước chân ra khỏi nhà, lòng cứ nghĩ ta không ra khỏi cửa thì sẽ không gặp y. Nhưng Thẩm Lục Tửu là ai chứ, hắn không ra thì ta đây bước vào, thế là xong! Mà cái sự tiến vào của Thẩm Lục Tửu lại rất danh chính ngôn thuận đấy nhé. Mà đã thế thì không thể không nhắc đến vai trò của Lý Tùng Ngân. Nếu như trong chuyện tình của Tống Dục và Lý Tùng Thanh thì Lý Tùng Ngân chỉ đóng một vai trò khá mờ nhạt, chủ yếu như một người biết chuyện nhưng dửng dưng đứng ngoài xem kịch hay, thì trong chuyện tình của mèo trắng và chuột nhỏ thì hắn lại đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Người dẫn mèo già vào nhà là hắn, người tạo điều kiện cho hai bên gần gũi là hắn, mà người bán chuột nhỏ cho mèo già cũng là hắn nốt. Nói cách khác, nếu không có Lý Tùng Ngân thì chặng đường đi đến hạnh phúc của mèo già và chuột nhỏ sẽ chông gai gập ghềnh lắm.
Ai đọc Ác mã ác nhân kỵ cũng sẽ dễ dàng thốt lên rằng “Lý Tùng Ngân bán mông đệ đệ mình.”, nhưng rồi người ta cũng phải ấm lòng mà thừa nhận, ẩn đằng sau hành động tưởng chừng rất gian thương ấy lại là một tình thương yêu vô hạn. Ai dám bảo Lý Tùng Ngân không thương em mình nào? Thương yêu có rất nhiều cách thức để thể hiện, và Lý Tùng Ngân đã chọn cách một mình gánh vác tất cả phong ba bão táp, một mình đối mặt với sóng gió hiểm nguy, chỉ để các em mình được thanh thản vui sống. Chàng đã giáo dục các em một cách sống đặt tự do khoái hoạt lên hàng đầu, bản thân thích gì thì cứ làm thế ấy, đừng trói buộc chính mình phải đau khổ, chàng đã cho các em một cuộc sống an nhàn không phải đối mặt với miếng cơm manh áo, và luôn tính toán đến hạnh phúc của họ. Đó là cách thương yêu của Lý Tùng Ngân đấy.
Khi tôi đọc chương cuối cùng, ở những dòng chảy ký ức của Lý Tùng Đồng, tôi đã lặng lẽ bật khóc. Một Lý Tùng Ngân mang đến cho chúng ta những tràng cười nắc nẻ trải dài từ Mạch thượng hoa khai sang đến Ác mã ác nhân kỵ lại từng có một quá khứ như thế sao? Chúng ta chỉ hay thấy chàng cợt nhả, chàng tính toán lợi nhuận thiệt hơn, nhưng chúng ta đã bao giờ được thấy một Lý Tùng Ngân ở độ tuổi mười ba đã phải đứng ra gánh vác cả một gia đình bảy miệng ăn chưa. Mười ba tuổi, độ tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, nhưng Lý Tùng Ngân đã phải một mình chống đỡ, một mình lèo lái, và tiếp tục đứng thật vững, ngẩng cao đầu nhìn cuộc đời. Còn thứ hình ảnh nào đẹp hơn hình ảnh một vị đại ca che chắn cho các em, bình tĩnh đối diện với những kẻ lăm le muốn chiếm đoạt gia sản mình, lớn tiếng tuyên bố ta đây sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại đến gia đình ta.
Ở đầu bài tôi đã từng bảo Ác mã ác nhân kỵ làm được nhiều hơn là một câu chuyện hài hước. Đó là vì sau những trận cười thắt gan thắt ruột thì ở hai chương cuối cùng tác giả đã lật ngược hoàn toàn mọi thứ, buộc độc giả phải đi qua những cảm xúc trầm lắng. Mọi người ai nấy đều cho rằng Lý Tùng Tử là ngốc nghếch, chỉ cần dỗ dành một chút thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, nên rắp tâm lừa gạt hắn, nhưng mọi người đã quên, dù là kẻ ngốc nhất thì hắn cũng là một con người, cũng có cảm xúc và cũng biết tổn thương. Hắn đã đặt trọn niềm tin vào người nhà của mình, kết quả thì sao? Kết quả là họ cùng kẻ ngoài bắt tay bỡn cợt hắn. Giây phút ấy Lý Tùng Tử đau lắm, đau vì bị Thẩm Lục Tửu lừa một thì đau vì bị thân nhân lừa những mười. Những giọt nước mắt của Lý Tùng Tử khi ấy đủ sức khiến tất cả chúng ta phải đau lòng thay hắn. Lý Tùng Tử, một đứa trẻ mà mọi người đều muốn ra sức bảo hộ, để hắn mãi mãi ngây thơ trong sáng, cả ngày nghịch ngợm mà sống, nhưng rồi cũng chính họ buộc hắn phải trưởng thành trong một cái chớp mắt. Họ chẳng có ý xấu gì đâu, chỉ là họ chọn sai phương pháp mà thôi. Nhờ đó mà chúng ta hiểu được rằng, dẫu cho tình yêu có lớn lao đến mấy thì cũng chớ nên chọn cách thức lừa gạt để biểu hiện.
Ai nói rằng tình yêu có thể tỉ mỉ như họa một bức tranh, để bày mưu tính kế?
Dùng lừa gạt để có được một điều gì, cuối cùng tất cả vẫn chỉ là ảo ảnh mà thôi. Giây phút ngươi nghĩ rằng mình đã có tất cả cũng chính là giây phút ngươi mất đi hết thảy.
Uổng công ngươi đặt cược một ván bài được ăn cả, ngả về không, kết quả là ngươi sai rồi, cuối cùng chỉ đành phải trắng tay.
Nhưng tác giả Hắc Bạch Kiếm Yêu lại không phải là một người nhẫn tâm, vậy nên sau cùng mọi chuyện cũng đâu vào đấy.
Hai chương cuối cùng mà chị viết đã khiến mọi thứ chùng hẳn xuống, và đồng thời cũng nâng Ác mã ác nhân kỵ vượt khỏi cái tầm một câu chuyện hài hước dễ xem. Chúng ta đã phải ngậm ngùi đồng cảm với nỗi đau của Lý Tùng Tử, ngậm ngùi thương cảm cho sự thất bại của Thẩm Lục Tửu. Thẩm Lục Tửu yêu Lý Tùng Tử, luôn dịu dàng chăm sóc hắn, vì hắn mà ủ ra một loại rượu để bày tỏ tình yêu, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa gọi là đủ. Tôi vẫn cảm thấy rằng ham muốn chiếm đoạt của Thẩm Lục Tửu quá lớn, y muốn cột chặt Lý Tùng Tử vào cuộc đời mình, nhưng lại chưa từng xét đến tâm tư của hắn. Nhưng rồi giây phút y buông tay Lý Tùng Tử ra, xoay người tránh đường để hắn ra đi cũng là lúc tôi nhận thấy y đã thật sự học được thế nào là yêu. Yêu thương không phải là mạnh tay chiếm đoạt, mà là để cho tình yêu ươm mầm và đơm hoa kết trái, là để cho người mình yêu được tung bay tự do trong vùng trời mà hắn lựa chọn.
Thẩm Lục Tửu đã cược một ván bài sau chót, cược xem Lý Tùng Tửu có yêu y không, và may mắn sao y đã thắng.
Ác mã ác nhân kỵ là một câu chuyện rất đặc biệt. Nó đặc biệt bởi có quá nhiều những từ ngữ bình dân, những tình tiết hài tếu táo và hoàn toàn không hoa lệ. Nhưng lồng ghép giữa những thứ ấy lại là những áng văn thơ duy mỹ, những hình ảnh đẹp đến ngất ngây lòng người. Chị Kiếm lại một lần nữa chứng minh được tài năng miêu tả những thứ dung dị bằng những từ ngữ thanh tao nhất của mình. Rõ ràng là cảnh long dương rất đẫm sắc dục vọng nhưng lại được đặt trong một khung cảnh nên thơ. Đó là hình ảnh một chiếc thuyền hoa diễm lệ bồng bềnh trôi giữa hồ sen mênh mông sóng nước, trong thứ ráng chiều đỏ rực đất trời. Đó cũng có thể là giữa một hang động sâu ngút ngát, giữa ánh nến tỏ vàng chập chờn khiêu loạn, có hai người nâng chén thưởng hảo tửu, trao nhau những chiếc hôn ý đượm tình sâu, men rượu ngây ngất tỏa tràn không gian, và rồi bóng hai người in đậm trên vách đá, say cơn cuồng hoan.
Hình ảnh cuối cùng của Ác mã ác nhân kỵ mới thanh thản làm sao. Giữa ngày đông tuyết rơi trắng xóa đất trời, hai dáng người, hai trái tim, hai luồng ánh mắt, và một câu nói nhẹ nhàng:
“Chúng ta về nhà đi!”
Một câu nói tưởng chừng như rất đơn giản, nhưng hàm ý ẩn bên trong nó lại chứa đựng những hạnh phúc lớn lao mà một đời người kiếm tìm. Mỗi một con người dù đi khắp tứ phương, rốt cuộc cũng chỉ muốn tìm một mái nhà để dừng chân ghé về. Có được một nơi gọi là nhà, có được một người thương yêu để cùng sẻ chia vui buồn, đó chẳng phải chính là hạnh phúc sao? Và hai nhân vật của chúng ta đã tìm thấy hạnh phúc đấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét