Tiết tử
Xe ngựa tiến vào đế đô
Lam Vũ, tốc độ di chuyển liền dịu đi không ít.
Đây là đoàn sứ thần quay
về sau khi đón dâu từ Diệu quốc – một nước phụ thuộc vào đế quốc Lam Vũ, nghênh
tiếp trở về lần này chính là trưởng công chúa Diệu quốc Thiển Như
Nguyệt – người được xưng “Diệu quốc minh châu”.
Nhưng điều mà dân chúng
Lam Vũ đang vây xem không biết chính là, ngay tại nơi cách loan giá hoa lệ và
thoải mái của công chúa Diệu quốc phía sau không xa, chiếc xe ngựa trông có vẻ
hơi đơn sơ kia đang chở một thiếu niên mà trên người cũng lưu trữ huyết mạch
của Hoàng thất Diệu quốc.
Cách thùng xe mỏng manh,
những âm thanh làm người ta chán ghét như tiếng vó ngựa đi theo quân đội cùng
đủ loại tiếng động lớn xôn xao và suy đoán của dân chúng trên đường đều có thể
nghe được nhất thanh nhị sở. Thiếu niên đang ngủ trong xe ngựa chính là Thất
hoàng tử của Diệu quốc Thiển Ly Du – là chất tử mà Quốc quân Diệu quốc đưa đi
hộ tống đám hỏi của trưởng công chúa rồi cùng dâng lên cho đế vương Lam Vũ.
“Chủ tử, sắp đến hoàng
cung.” Thị nữ ngồi bên mặc một thân y sam xanh biếc thoạt nhìn tuổi khá lớn,
trong ánh mắt hơi lộ ra lo lắng, nhìn Thiển Ly Du nhẹ giọng nói.
“Sắp đến sao…” Thiếu
niên đang chợp mắt nghe vậy chậm rãi mở ra con ngươi, đáp lại giống như nói mê.
Dung mạo thiếu niên không đến mức tuyệt sắc, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như
thanh tú động lòng người thôi. Nhưng mà đôi mắt giống như hắc diệu thạch thu
hút tâm hồn người khác kia lại ở khoảnh khắc mở ra tựa như hai khối trân bảo
hiếm có, làm nổi bật lên khuôn mặt bình thường, rồi lại dễ dàng khiến người ta
trở nên đui mù.
Thiển Ly Du vẫn chưa để
ý khi thị nữ nhìn thấy ánh mắt của chính mình thì lập tức ngơ ngẩn, mà chỉ mỉm
cười, nâng tay vén lên một góc mành. Bên ngoài mọi ngươi rất náo động, vây
quanh hai bên đường giống như đang xem một loài động vật hi hữu nào đó. Thiển Ly
Du lập tức buông mành, tựa như cảm thán rồi lại giống trào phúng nói, “Đế đô
Lam Vũ quả nhiên khí thế phi phàm.”
“Chủ tử thực sự đã quyết
tâm sao?” Thị nữ nhìn Thiển Ly Du đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Thanh Nguyệt, ngươi
theo ta bên người nhiều năm như vậy, sao còn hỏi một vấn đề ngu xuẩn như thế?”
Thiển Ly Du mỉm cười lắc đầu, lại nói, “Không cần lo lắng, ngươi ta hai người
nhất định có thể bình an ly khai.”
Thanh Nguyệt nghe vậy
thoáng chần chờ một chút, lập tức liền gật gật đầu, rồi không hề mở miệng.
Xe ngựa vẫn chậm rãi
tiến lên như trước, những thanh âm ồn áo náo động tựa hồ càng ngày càng xa. Có
lẽ là sắp tới hoàng cung Lam Vũ. Chưa tới thời gian uống hết nửa chén trà nhỏ,
con tuấn mã kéo xe liền đã dần dần ngừng cước bộ, có thị vệ từ bên ngoài xốc mành
lên, khóe miệng Thiển Ly Du mang theo tươi cười chậm rãi đứng dậy, liếc mắt
nhìn qua bộ dáng vẫn đầy tâm sự của Thanh Nguyệt, liền im lặng vỗ vỗ vai nàng,
làm như an ủi.
Nếu đã tới, phải yên
lòng. Kiếp sống chất tử này, với Thiển Ly Du y mà nói, lại có gì đáng sợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét