Đệ đệ này
của y như một dòng nước mát chứa đựng trong chén ngọc lưu ly, trong vắt tinh
khôi, thanh khiết ngọt ngào, hỉ nộ ái ố đều phản chiếu rất rõ ràng, không đen
tức là trắng, tính nết như một quả bóng da, càng dùng nhiều lực thì càng đàn
hồi cao. Hắn chỉ biết một lòng nghe lời đại ca mình, khiến vị đại ca này cảm
thấy khi dễ hắn rất vui. Chẳng trách sao mà Thẩm Lục Tửu lại thích bắt nạt hắn
đến vậy.
Vương triều Đại Thiệu, Đức Trị năm thứ chín, sau
chính ngọ một ngày giữa mùa hạ.
Thẩm Lục Tửu ngồi tại một gian phòng trang nhã nơi
lầu hai của Phúc Lộc tửu điếm, cùng Lâu Sơ Vân đối ẩm đàm luận gia sự. Bọn họ
một kẻ là đại công tử phong thần tuấn lãng, một kẻ là thanh niên phong tư hoa mỹ.
Tôi
nhớ từ khi ta bắt đầu biết nhớ, thì lúc nào cũng phải chịu đói, cha của tôi vốn
là một kẻ lưu manh côn đồ, mẹ chỉ là một cô gái quê nghèo, lúc nào cũng vâng
vâng dạ dạ, không dám chống đối. Cuộc sống trôi qua rất khổ cực, ăn hôm nay
không biết ngày mai có mà ăn nữa hay không, thùng gạo hình quanh năm suốt tháng
trống rỗng.
Trương
Siêu gần đây rất phiền não, từ lúc còn trẻ gã giống như cha nuôi của Quí Luân,
khi còn bé thì cho ăn rồi đổ bô, lớn lên thì thay hắn đề phòng, ở phương diện
tình cảm thì thay hắn chiếu cố đại thúc ngăn chặn tình địch, bất cứ chuyện tình
gì đều thay hắn đảm đương gánh vác, suy nghĩ chu đáo.